giai kỳ như mộng
Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016
Vì anh mà em cố gắng thay đổi bản thân
Nhưng chẳng thay đổi được câu chuyện đã được định sẵn
Cứ cho rằng chỉ cần ở bên anh thì sẽ là mãi mãi
Ngỡ như vẫn là ngày hôm qua
Thế nhưng hôm qua đã trôi mãi xa rồi
Nhắm chặt đôi mắt nhưng em vẫn thấy được tất cả
***
Đáng tiếc không phải anh
Là người cùng em đi tới cuối con đường
Chúng ta đã từng sánh bước bên nhau
Vậy mà lại lạc nhau ở giữa ngã rẽ ấy
Cảm ơn anh đã từng nắm chặt tay em
Để em có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấy
Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016
Viết cho những ngày cuối - tạm biệt tuổi 21 của tôi <3
Dường như đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng lại như chẳng có gì đặc biệt. Tôi vẫn là một cô gái 21 tuổi - vừa trẻ con vừa tập tành làm người lớn. Điều duy nhất đặc biệt, thay đổi con người tôi đó là phượt. Hay nói đúng hơi là tôi sẵn sàng từ bỏ nhiều thứ để đi bụi. Mỗi chuyến đi là một trải nghiệm, gặp gỡ những con người mới, đi đến những vùng đất mới, tôi chỉ để lại đó những dấu chân và lấy đi những bức hình đẹp.
Chỉ khi đi tôi mới biết đến nhiều thứ, nhất là cảm giác hạnh phúc ấy. Cảm giác mà tôi sẵn sàng từ bỏ nhiều thứ khác để đổi lấy. Thay vì ngồi ôm laptop như bây giờ, thay vì ngồi hàng giờ trong lớp nghe thầy cô nói những điều tôi không hiểu thì tôi muốn đi hơn.
Đi để học hỏi, đi để trải nghiệm, đi để trưởng thành.
Những con người tôi đã gặp, đồng hành cùng tôi trên mỗi cung đường - sẽ không bao giờ là đủ để học hỏi từ họ. Cách họ đối diện với thử thách, cách họ kiên trì vượt qua những con đường, cách họ sống,... mỗi con người đều cho tôi một bài học khác nhau trong cuộc sống này.
Điều đặc biệt kết thúc tuổi 21 của tôi chính là chuyến đi thực tập 10 ngày, giống như trở về nhà - Lâm Đồng. Những con người tuy học chung 3 năm nhưng không thân, có những người còn chưa từng tiếp xúc nhưng chúng tôi đã cùng nhau trải nghiệm kì thực tập - lưu giữ kỉ niệm thời sinh viên.
10 ngày cứ ngỡ như mơ ấy, sẽ không bao giờ là đủ để học hết từ những con người ấy. Cảm ơn những đợt gió lạnh để biết giá trị của những cái ôm, những cái nắm tay.
Tuổi 21 trôi qua, cái tôi mất đi không ít nhưng cái mà tôi học được cũng không quá ít. Trưởng thành là một điều rất đáng sợ nhưng chúng ta nhất định phải trải qua,. Có những điều tôi muốn nói nhưng không thể nói, có những người tôi muốn tiến lên nắm lấy tay họ nhưng không thể, có những nơi tôi muốn đặt chân đến nhưng chưa thể đi và có một người tôi muốn gặp lại chưa thể gặp. Tôi không thể nắm giữ số phận mình như tôi mong muốn nhưng tôi sẽ cố gắng để không phải hối hận khi nhìn lại tuổi trẻ của mình.
Những mảnh đất tôi muốn đặt chăn đến nhất định phải đến
Những điều tôi muốn nói nhất định sẽ nói (nếu được )
Người tôi muốn gặp nhất định phải gặp
Người tôi muốn nắm tay - không do tôi quyết định được =))
Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016
Tuổi thanh
xuân của tôi
Bước chân vào giảng đường đại học, tôi bị “sốc văn
hóa”. Nghe có vẻ hơi nghiêm trọng nhỉ nhưng mà đó là sự thật. Môi trường mới, bạn
bè mới, cuộc sống mới, rất nhiều điều bỡ ngỡ nhưng cũng rất thu hút. Sau nhiều
năm mài mông trên ghế nhà trường, chúng tôi vẫn luôn tổng kết: các thầy cô cấp
3 là những người nói dối giỏi nhất. Tại sao ư? Vì chúng tôi đều mơ một tương
lai đẹp đẽ khi vào đại học. Nhưng vào đại học rồi chúng tôi mới thấy lưu luyến,
tiếc nuối thời học sinh biết bao. Cái thời vô lo ấy trôi qua nhanh biết mấy, có
những kỉ niệm đã trở thành khắc cốt ghi tâm. Tôi vẫn nhớ những lần đi học không
thuộc bài, những lần được nghỉ học cả đám dắt nhau đi chơi, cũng nhớ những buổi
học ngoại khóa, nhiều thứ lắm kể làm sao hết. Tôi tin ai cũng sẽ như vậy, đều
phải trải qua nhưng thang bậc cảm xúc này.
Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của
riêng mình, trong những câu chuyện ấy sẽ có những hồi ức đẹp và cả những tiếc
nuối sâu tận nơi đáy tim. Tuổi thanh xuân của mỗi cô gái có khi là những cảm xúc
thuần khiết về mối tình đầu, những hạnh phúc thoảng qua bất chợt…để rồi mãi sau
này, khi đã đi qua biết bao tháng năm, thì những kỉ niệm ngọt ngào ấy vẫn mãi
khiến họ mỉm cười mỗi khi nhớ về.
Thời niên thiếu của tôi có một hình bóng tôi không bao
giờ quên. Cậu ấy cùng tôi đi học, cùng tôi nói cười, giận hờn, cùng nhau đi qua những năm tháng tươi đẹp nhất. Nhưng giữa chúng
tôi chưa bao giờ chỉ có hai người, chúng tôi còn có bạn bè bên cạnh. Cậu ấy từng
là một “Sao chổi” của tôi, chúng tôi ngồi cách nhau một lối đi. Tưởng gần nhưng
lại xa. Tại sao lại là “Sao chổi” ư? Vì cậu ấy hay gây ra phiền phức cho tôi,
cũng khiến tôi gặp xui xẻo. Nhưng cũng chính cậu ấy là người làm cho cảm xúc của
tôi bị đảo lộn.
Tôi vẫn tưởng rằng mình luôn ghi nhớ mọi chuyện về cậu
ấy nhưng tôi đã nhầm. Kí ức là một điều tuyệt vời nhưng không có nghĩa chúng ta
sẽ mãi nhớ về quá khứ, bỏ quên hiện tại và từ chối tương lai. Một buổi tối tôi
và bạn cùng phòng leo lên sân thượng tầng 12 của Kí túc xá. Chúng tôi nói rất
nhiều chuyện với nhau, hiện tại rồi trôi về quá khứ. Lúc này tôi biết không
gian, thời gian ảnh hưởng rất nhiều tới cảm xúc của chúng tôi. Từ chuyện tình cảm,
cuộc sống hàng ngày chúng tôi dần trôi về một thời điểm của quá khứ. Nơi có những
người làm chúng tôi biết thế nào là rung động đầu đời. Tôi chưa từng nhớ rõ về
cậu ấy như tối hôm đó, từng mảnh kí ức hiện ra, nước mắt có rơi, trái tim có
đau nhưng lại là hạnh phúc vì tôi đã từng gặp được cậu ấy. Người con trai đầu
tiên khiến trái tim tôi rung động, người khiến tôi mãi không quên được. Người
ta vẫn bảo mối tình đầu là khó quên nhất. Tôi không biết nên gọi là gì bởi giữa
chúng tôi chưa từng có hẹn thề, chưa từng nắm tay nhau, cũng chưa từng nói ra
tình cảm của mình. Chúng tôi chỉ như những người bạn cùng nhau vượt qua một
hành trình và sau đó chia tay nhau. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình,
chúng tôi chưa từng vượt qua ranh giới tình bạn. Nhưng với tôi nó đã là quá đủ
bởi chúng tôi đã cùng nhau bước đi, cùng nhau sẻ chia những năm tháng tươi đẹp
nhất.
Cậu bạn của tôi giống như một đứa trẻ, còn tôi thì lại
sống nội tâm, chúng tôi cùng bù trừ cho nhau. Cậu ấy hay giận, cũng rất ham
chơi, đôi khi còn như một đứa trẻ chưa lớn. Nhiều lúc tôi tự hỏi khi nào cậu ấy
mới lớn nhưng tôi luôn có một chấp niệm, đó là một ngày cậu ấy trưởng thành,
lúc đó người con gái nắm tay cậu ấy nhất định không phải là tôi, cậu ấy nhất định
sẽ yêu thương, bảo vệ người con gái đó rất tốt. Khi đó nhất định tôi sẽ rất vui
vì “Sao chổi” của tôi đã trưởng thành, đã có thể đem lại hạnh phúc cho người
khác. Ban thân của tôi nói rằng tôi quá cố chấp, cũng có người nói tôi không đủ
can đảm để nắm tay cậu ấy. Có thể bạn sẽ nghĩ tình cảm của chúng tôi không sâu,
cũng có thể nghĩ tôi giả bộ nhân nghĩa này nọ. Nhưng chuyện đó không còn quan
trọng bởi vì với tôi khoảng thời gian có cậu ấy bên cạnh chính là một bức tranh
thời niên thiếu tươi đẹp.
Không biết bạn từng xem bộ phim: “You are the apple of
my eye” chưa nhỉ. Với tôi đó là một câu chuyện đẹp, nhiều người bạn của tôi
mong muốn Kha Cảnh Đằng đến được với Thẩm Giai Nghi nhưng tôi không nghĩ đó là
kết thúc đẹp nhất. Câu chuyện ấy có thể đã không được yêu thích như vậy nếu có
kết thúc khác. Cuối cùng cô gái không thuộc về chàng trai nào hết nhưng những
năm tháng đó đã trở thành thời thanh xuân không bao giờ quên được. Trong câu
chuyện ấy, dù không phải của mình nhưng chúng ta lại có thể thấy được hình bóng
của mình ở đâu đó.
“Tuổi thanh
xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn
muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời
gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái
trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên.
Thế rồi, tuổi thanh xuận lặng lẽ qua đi…”
( Trích “Cô gái năm tháng ấy chúng ta cùng theo đuổi”
– Cửu Bả Đao)
Giờ đây tôi vẫn bận rộn với cuộc sống đại học, ngày
ngày lên lớp, thuyết trình, đi thư viện, tham gia hoạt động tập thể và đôi khi
hoài niệm một chút về quá khứ. Chúng ta nhớ về quá khứ để sống trọn vẹn hơn cho
hiện tại và hướng về tương lai. Đó là điều tuyệt vời nhất mà kí ức đem lại.
Thanh xuân của một cô gái giống như chuyến tàu, năm tháng qua đi tất cả đều biến
thành những hồi ức đẹp đẽ vô tận.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)